Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Thưa các bạn độc giả,Lồn là một khái niệm không còn xa lạ gì đối với những người dân Việt Nam nói chung. Nó ban đầu chỉ là một từ để chỉ cơ quan sinh dục của phụ nữ, nhưng qua lớp trầm tích thời gian, con dân Việt đã nâng nó lên thành một khái niệm mang tính nhân văn, triết lý, và mỹ thuật. Ngày nay chúng ta có thể gặp từ "lồn" ở bất cứ nơi đâu trong cuộc sống hàng ngày. Từ ông xe ôm đến bà đồng nát, từ thằng bé đánh giày đến các đứa bé sơn móng tay, từ ông bán bánh mì đến các bà bán thịt, từ thằng nghiện đến các chị cave, từ học sinh đến sinh viên, từ người ít học đến người nhiều học…..Tất cả đều có thể, trong một phút giây nào đó,phát ngôn ra :"Lồn!". Nó đã quá gắn bó và quá thân quen với người Việt mình như vậy, tại sao chúng ta lại không thể nhìn nhận lại nó một cách trìu mến hơn, nghiêm túc hơn thay vì cứ coi nó là một cái gì xấu xa tục tĩu như nhiều người vẫn hằng quan niệm? Vì lý do giải oan cho [từ ] "lồn", hôm nay chúng ta lại phải có một cuộc gặp gỡ với vị tiến sỹ tình dục học khả kính Thiên Nguyên (các bạn chú ý trong bài này chúng ta chỉ đề cập đến khái niệm "lồn"- văn hóa và ngôn ngữ, chứ không nói đến khía cạnh "lồn"- sinh học, nhân tướng học.)
TTM: Thưa tiến sỹ, ông có thể cho tôi và những độc giả của báo Cải bẹ ngày nay được biết những hiểu biết/quan niệm/cách nhìn nhận của ông về "Lồn" được không ạ. Cụ thể, ông có thể nói ngắn gọn định nghĩa về "lồn" theo cách hiểu của ông?
Ph.D Thiên Nguyên: [Hừm,ừm…ừm.] Tôi thấy cái vấn đề mà anh nói đến nó thú vị đấy chứ. Quả thực "Lồn" là một khái niệm mà chúng ta phải tiếp xúc hàng ngày mà chưa ai dám tiếp cận nó một cách nghiêm túc và khoa học theo khía cạnh văn hóa. Theo wikipedia thì "Lồn" là một "danh từ của týp ít người bình dân hôm nay còn sử dụng, có văn hóa thấp, nên từ ngữ này không được thanh cao cho lắm. Ý để chỉ cái "cửa mình", cái bộ phận sinh dục của người phụ nữ. Trong sinh hoạt đời thường thì từ này được sử dụng trong tình huống kể chuyện tục, kể chuyện tiếu lâm, hoặc để người ta văng tục, chửi thề…theo kiểu thiếu văn hóa. Riêng trường hợp khác, trong câu vè bình dân, câu đố dân gian xa xưa thì danh "cái lồn" hay"lồn" thì từ này không có dụng ý xấu, hay tục tĩu mà người xưa muốn ám chỉ, nói bóng đến hình tượng khác…."
Đấy, ngay cả định nghĩa lồn trên wiki còn sơ sài, cảm tính và thiếu chuyên nghiệp. Chứng tỏ cho đến nay mọi người vẫn còn né tránh từ"lồn", coi nó là xấu xa, dơ bẩn, và không phải thứ ngôn ngữ của người có học. Theo tôi, ngắn gọn này nhá: "Lồn" là một phạm trù văn hóa có tính phổ quát trong cộng đồng người Việt, nó bao hàm nghĩa đen là cơ quan sinh dục nữ và nhiều ý nghĩa phái sinh do đời sống dân gian vun đắp và xây dựng qua một quá trình dài lịch sử tạo thành..
TTM: Theo ông thì, từ "lồn" thường xuất hiện khi nào?Nói cách khác, những tình huống nào khiến người Việt sử dụng từ "lồn"? Có nên khuyến khích sử dụng từ này không? Và sử dụng theo cách nào và với mức độ nào là hợp lý?
Ph.D Thiên Nguyên: Theo tôi từ "lồn" có thể xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi. Nhưng thường thì người ta hay dùng khi cảm thấy ức chế, bức xúc một điều gì đó, hoặc căm tức một ai đó và cảm thấy cần thiết phải giải phóng. Ví dụ: "nóng vãi lồn!" (nóng nực không chịu được); "chán vãi lồn!" (quá chán); "thời tiết như lồn!" (thời tiết xấu quá); "Nhìn cái lồn à?" (mày nhìn gì tao thế?) "Lải nhải cái lồn!" (đừng nói nữa tao nhức đầu lắm) "Thằng mặt lồn" (tao ghét mày rồi đấy!)...đơn giản hơn: "Lồn!" (chán không còn từ gì để nói).
Cũng có khi người ta dùng từ "lồn" để biểu đạt sự nghi vấn. "Cái lồn gì thế?" (cái gì thế); "Nó nói cái lồn gì thế nhỉ?" (bạn ấy nói gì tớ nghe không rõ). "Thế là thế lồn nào?" (thế này là thế nào) "Thằn lồn nào kia?" (thằng nào kia?). Đa phần trong trường hợp này từ "lồn" chỉ mang tính chất bổ ngữ bổ sung sắc thái, có thể loại bỏ từ này mà không làm mất đi ý nghĩa của câu.
Cũng có lúc người ta sử dụng từ "lồn" để thể hiện sự phấn khích: "Sướng vãi cả lồn" (quá sướng); "đẹp vãi lồn" (đẹp quá); hoặc đơn giản hơn: "vãi lồn!" (hay quá/tuyệt quá/kinh ngạc quá/wonderful…)
Nói là khuyến khích thì không nên khuyến khích, vì ít nhiều cách dùng này cũng hơi suồng sã và thô tục.  Song bảo rằng nên ngăn cấm việc sử dụng từ này là không nên và duy ý chí:có mà cấm được cái lồn(!). Vì từ ngàn xưa đến nay nó đã là một công cụ của giới bình dân nhằm giải tỏa những ức chế của cuộc sống. Có chăng, chúng ta cần cân nhắc những tình huống nào thì nên sử dụng, những tình huống nào hạn chế, và những tình huông nào là không nên. Khi ngồi một mình chán đời mà phọt ra câu đấy có khi lại hay, khiến tinh thần sảng khoái. Khi vui vẻ cùng bạn bè, nói ra từ "lồn" khiến các khoảng cách xích lại gần hơn, vui hơn (chỉ dành cho bạn thân, đồng trang lứa). Dùng để xúc phạm hay mạ lị một ai đó thì không nên, hoặc chỉ hạn chế thôi. Còn trong các buổi tiệc, hội nghị, ma chay, cưới xin… mang tính nghiêm túc thì cấm tiệt, chớ có dùng. Đại khái thế…
TTM: Theo ông thì từ "lồn" là một từ độc quyền của giới bình dân, ít học? Vậy thì giới "cao nhân", có học  người ta có dùng không? Nếu không thì người ta dùng từ gì để thay thế?
Ph.D Thiên Nguyên: Không, theo tôi đã là một phạm trù văn hóa mang tính phổ quát thì không có gì là độc quyền cả. Làm gì có nhà văn hóa nào dám phát biểu rằng "ta đây chưa hề nói từ "lồn" bao giờ"? Nếu không muốn bị ăn gạch vào mặt? Từ xa xưa người Việt dùng từ "lồn" bắt đầu từ nhu cầu muốn chửi bới, xúc phạm một ai đó cho bõ tức, bõ ghét. "Lồn", cũng như "cặc", thường là ngôn ngữ của người bề trên với người bề dưới, ít nhất là cùng lứa với nhau. Theo G.S Nguyễn Hưng Quốc thì  nó ban đầu là độc quyền của những người bề trên, giai cấp thống trị chứ không phải là giai cấp bình dân: "Trên đê cụ lớn văng con cặc/Dưới đất thầy cai thượng cẳng tay" (Nguyễn Thiện Kế). Văng "lồn", "cặc" được coi là những "taboo"- điều cấm kỵ -Nó chỉ dùng cho giới bề trên đối với bề dưới (đố thằng dân ngu cu đen nào dám văng "Lồn" với quan thầy đấy?). Ngày nay thì ngược lại, chính giới bình dân mới là tầng lớp sử dụng từ này nhiều hơn. Quả là một cuộc cách mạng trong việc dành quyền sử dụng từ ngữ.
Tuy nhiên,không phải giới tri thức, Hi-Class không sử dụng từ "Lồn". Bọn họ vẫn dùng đấy, song kín kẽ hơn, khéo léo hơn, uyển chuyển hơn, tế nhị hơn mà thôi. Tôi và mấy anh bạn Tiến sỹ trong lúc trà dư tửu hậu hoặc ngồi thịt chó với nhau vẫn văng "lồn" như thường, có sao đâu. Đó là trong ngôn ngữ nói, còn ngôn ngữ viết tất nhiên là người ta sẽ e dè hơn. Vì thực ra xã hội vẫn chưa chấp nhận phạm trù hơi mang tính thô tục này. Một số người cố tránh né nó [có vẻ] chê bai nó, khinh ghét nó, thô bỉ hóa nó rồi thay thế bằng các từ ngữ Hán Việt một cách khiên cưỡng như "Âm đạo" hay khoa học hơn: "cơ quan sinh dục" rồi nói tránh : "chỗ ấy"…Đã đành là tùy từng văn cảnh cụ thể, nhưng đôi khi người đọc đang cảm thấy bứt rứt, cần "nó" xuất hiện thì người  viết lại không dám cho "nó" xuất hiện, tạo nên cảm giác hụt hẫng, mất sướng. Song gần đây tôi thấy một số các bạn trẻ cũng đã mạnh dạn hơn trong ngôn ngữ viết, đã dám văng "lồn" trong bài viết của mình. Tôi hoan nghênh. Anh có công nhận không? Chẳng lẽ khi mô tả ngôn ngữ của một cậu 9x, chúng ta lại viết: "Vãi cả…âm đạo" à? Hay "vãi cả…Chỗ ấy"? nghe nó có ngu không? Vậy đấy,theo tôi, hãy để "lồn" được là "lồn", không cần thay thế nó, và chưa bao giờ cần thay thế nó.
TTM: Ông có thể cho biết tại sao dân gian ta lại hay dùng các từ ngữ chỉ cơ quan sinh dục để phản kháng, để giải tỏa, để xúc phạm một ai đó? Mà không phải một lựa chọn nào khác?
Ph.D Thiên Nguyên: Cậu phóng viên thông minh đẹp trai hỏi một câu hơi bị được đấy. Cái này theo tôi bắt nguồn từ tín ngưỡng. Anh biết tín ngưỡng phồn thực của người Việt cổ chứ? Tín ngưỡng này thờ dương vật và âm đạo,  2 vật thiêng liêng mà tạo hóa ban cho con người để duy trì nòi giống. Theo một số nghiên cứu thì bánh chưng và bánh dày đâu phải tượng trưng cho trời và đất, mà nó tượng trưng cho cơ quan sinh dục nam và nữ. Không chỉ riêng người Việt, ngay cả người Chăm người ta cũng có 2 vị thần chỉ cơ quan sinh dục [tên gì tôi quên bố nó mất]. Như vậy để thấy rằng người Việt ta đã sớm hình thành khái niệm về các cơ quan sinh dục. Chả đâu như người Việt, có hàng tá từ để chỉ cơ quan  SD nam và nữ: Chim, cặc, dái, buồi, cu, thằng nhỏ, của quý, củ từ..;Lồn, bướm, hĩm, bím, bẽm, đếch (đách), cô nhỏ…Chứng tỏ đây là một cơ quan mà người Việt rất coi trọng, rất tôn thờ, và rất yêu quý! Nhưng sau này tại sao mà người ta lại dùng với mục đích xúc phạm, miệt thị thì có lẽ đã có một cuộc chuyển pha trong tư tưởng người Việt [có thể do sự sụp đổ của tín ngưỡng phồn thực chăng?]. Qua đó người ta lại coi cơ quan sinh dục, hay hoạt động tính dục là cái gì đó xấu xa, đê hèn, bần tiện và ô uế. Có một điều nhận thấy rằng hồi xưa thì giới nào khác sử dụng từ chỉ cơ quan sinh dục của giới ấy. Nam chửi "cặc", nữ chửi "lồn". Nhưng ngày nay có xu thế tất cả cùng dùng "lồn". Đấng mày râu có khi dùng "lồn" còn nhiều hơn chị em phụ nữ. Có thể hiểu điều này là do người ta coi "lồn" ô uế, xấu xa hơn "cặc", nên dùng để chửi bới sẽ có tác dụng mạnh mẽ hơn. Theo tôi cách nghĩ này bắt nguồn từ tư tưởng trọng nam khinh nữ ngày xưa.
TTM: Theo ông thì "lồn" ngoài ý nghĩa sinh học nó còn là một phạm trù văn hóa gồm nhiều tầng lớp ý nghĩa phái sinh. Ở trên chúng ta đã đề cập đến khía cạnh "lồn"- ngôn ngữ dùng để phản kháng, thể hiện thái độ thách thức, khiêu khích, xúc phạm…Vậy còn những khía cạnh khác, như trong văn học, ca dao, dân ca…thì sao? Ông có thể cho biết rõ hơn về khía cạnh này?
Ph.D Thiên Nguyên: "Lồn" đi vào văn học dân gian nhiều chứ. Tôi lấy một số ví dụ nhé:
Về ca dao:
- Văn chương chữ nghĩa bề bề
Thần L.ồn ám ảnh mà mê mẩn đời.
Đấy, chữ nghĩa bề bề còn bị ám ảnh bởi "lồn" chứ đừng nói đến bọn dân đen ít học.
- Lồn này lồn chẳng sợ ai
Sợ thằng say rượu địt dai đau lồn
- (….)
- Lồn bà bà tưởng lồn ai
Bà cho ông lý mượn hai tháng liền
- Trên trời có ông sao rua
Lồn em tua tủa có thua chi nào
- Cơm ăn mỗi bữa mỗi niêu
Tội gì bắt ốc cho rêu bám lồn
...
Về thành ngữ, tục ngữ:
- Lo co đầu gối, lo rối lông lồn: lo lắng một vấn đề gì đó
- Cơm hàng, cháo chợ, lồn vợ, nước sông: Phong lưu khoáng đạt.
- Lồn Cổ Am, Cam đồng vụ, vú Đồ Sơn: Làng Cổ Am ngày xưa lắm người đỗ đạt nên người ta ví ở đó có những cái lồn tốt  đẻ ra người tài.
- Đẻ con khôn mát lồn rười rượi, đẻ con dại thảm hại cái lồn: Đẻ con khôn sướng hơn con dại.
- Sồn sồn như lồn phải lá han: Sốt sắng quá đáng một việc gì đó.
- Lồn lá mít, đít lồng bàn: tướng phụ nữ ham muốn tính dục cao.
- Dán bùa lồn mèo: Làm việc cẩu thả, được chăng hay chớ.
- Sờ lồn béo, đéo lồn gầy: kinh nghiệm dân gian.
- Trai thấy lồn lạ như quạ thấy gà con: đặc tính chung của đàn ông.
- Nhiều phân tốt lúa, nhiều lụa tốt lồn: gái ăn mặc đẹp dễ hấp dẫn cánh mày râu.
- Cha chết không lo, lo trâu méo lồn: Kinh nghiệm dân gian.
------------------------
Câu đố:
Bốn cô trong tỉnh mới ra
Cái lồn trắng hếu như hoa ngó cần
Sư ông tẩn ngẩn tần ngần
Cái buồi cửng tếu như cần câu rô. (đố biết có phải bộ ấm chén không?)
Đi nhai đứng ngậm ngồi cười nhảy qua mương thì ngáp. (Cái lồn gì thế?)
---------------
Bút tre:
Thu Vân giới thiệu Thu Bồn
Thu Bồn sướng quá vỗ lồn Thu Vân.
Thu Bồn ngồi cạnh Thu Vân
Thu Vân tinh nghịch cấu chân Thu Bồn
Thu Vân ngồi cạnh Thu Bồn
Thu Bồn tinh nghịch cấu lồn Thu Vân
Sầm Sơn sóng vỗ dập dồn
Ba cô áo trắng ngửa Lồn lên bơi
Chợ Đồng Xuân có tiếng đồn
Có chị bán trứng vịt lồn rất to….
-----------------------
Ngôn ngữ thời@:
- Vãi cả lồn: thán phục một điều gì đó.
- Sồn sồn như chó cắn lồn: xem lại mục "sồn sồn như lồn phải lá han".
- Ngu lồn: rất rất ngu
- Hãm lồn: hãm tài, bế tắc, tiêu cực.
- Ăn cái lồn: không được đâu, không ăn thua đâu.
- Hà Thiên Lộn: lồn thiên hạ, ý nói đa dâm.
- Cười như lồn cười với cứt: cười rũ rượi
--------------
Một số nhà văn (chủ yếu văn mạng), nhà báo, blogger ngày nay cũng có xu hướng dùng trực diện từ "Lồn" thay vì viết tắt là "L." hay "ồn" hay những gì đại loại. Anh có đọc các truyện tân liêu trai của quái nhân Bàn Tài Cân bao giờ chưa? Cái gã chủ tịch HĐQT công ty cổ phần Tinh Vân ấy? Trong truyện của hắn, phàm đã một cái tên mà dính đến vần "ồn" thì y như rằng có "vấn đề": Tồn Như Liên (lồn như tiên), Tồn Toàn Lương (lồn toàn tương). Đấy,như thế mà có ai bảo văn của hắn tục đâu, mà người ta, ngay cả giới viết văn chuyên nghiệp, cũng phải nể phục và kính sợ các thiên tuyệt bút của gã.
Tôi chỉ tóm lược sơ sơ vậy thôi. Nhưng chừng đó cũng đủ chứng minh rằng: "lồn" là một nét văn hóa đặc thù của dân Việt, nó đã và đang dần được chấp nhận và coi như là một thuần phong mỹ tục không thể xóa bỏ.
TTM: Với một vai trò to lớn như vậy, ông có cho rằng chúng ta nên phát triển và bảo tồn văn hóa "lồn"?
Ph.D Thiên Nguyên: Đúng thế, chúng ta rất cần bảo tồn và phát triển nó, đưa nó vào quỹ đạo mà vốn nó phải thuộc về. Tôi nói phát triển ở đây không có nghĩa là "nhà nhà sử dụng ngôn ngữ "lồn", người người sử dụng ngôn ngữ "lồn". Mà chúng ta cần phải mô phạm hóa, văn hóa hóa phạm trù "lồn". Làm sao để ai ai cũng hiểu hết được các khía cạnh của nó, ai cũng biết cách sử dụng nó một cách văn minh, khiến nó không bị bứng ra khỏi xã hội, và cũng không thô tục hóa xã hội. Tôi coi việc sử dụng các ngôn ngữ thô tục nói chung như là việc thuần phục một con ngựa nòi. Khó đấy, nhưng thuần phục được rồi, điều khiển được nó rồi ta sẽ thấy nó cũng thú vị đấy chứ, cũng hay ho lắm chứ. Tất lẽ dĩ ngẫu đây là công việc của các nhà văn hóa, các nhà giáo dục. Còn tôi chỉ là nhà tình dục, tôi cứ quăng "lồn" ra đấy cho các ông ấy [nhà văn hóa, nhà giáo dục] muốn sắp xếp vào đâu thì xếp(cười).
TTM: Xin cảm ơn tiến sỹ vì một buổi nói chuyện cởi mở và thú vị.
PhD.Thiên Nguyên: Vâng, lồn!
TTM thực hiện.
Theo báo Cải Bẹ ngày nay

Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Truyện Lạc Mai Như Tuyết  Online
Trầm Mai Nương là thê tử đầu tiên của Mộ Dung Tuyết.

Ngọn đèn dầu đương cháy đột nhiên bốc lên một tia khói xanh kỳ dị, Trầm Mai Nương gục lên song cửa mê mang. Lúc Thập Tam Lâu Chủ của Thanh Y Lâu là Thanh Tiểu Hà mang nàng giấu vào trong một chiếc thùng gỗ đẩy đi, Mộ Dung Tuyết vẫn còn đang ở tại Phẩm Hoa lâu khảy đàn.

Nàng hoa khôi Tử Tinh Đình nép sát bên cạnh y, hai má ửng hồng, nét mặt quyến rũ. Tuy nhiên, mọi thiếu nữ và thực khách nơi đây chẳng ai chú ý đến nàng, ánh mắt họ đều dừng lại trên người của Mộ Dung công tử danh chấn thiên hạ. Áo y trắng như tuyết, lấp lóa phát sáng, mười ngón tay thon dài khảy tấu lên những âm thanh êm dịu, khuôn mặt rạng ngời của y hệt như một trảng mây chiều ưng ửng đỏ, khiến ai trông thấy cũng phải mê mẩn tâm hồn.

Thực là công tử Mộ Dung - khuôn nhan như thể tiên dung trên trời!

Mộ Dung Tuyết chính là người trẻ tuổi có danh tiếng nhất trong võ lâm hiện nay, điều ấy không chỉ bởi y có một vẻ ngoài cuốn hút, bạn bè đông đảo, hồng nhan tri kỷ vô số, mà còn bởi võ công xuất thần nhập hóa của mình.

Y có một chiếc quạt.

Một chiếc quạt trắng như tuyết.

Quạt khẽ cất lên, nhẹ nhàng tựa hoa tuyết bay bay lúc đầu xuân, mang theo chút tinh khôi lạnh lẽo, địch nhân còn đương ngơ ngác thì đã ngã xuống rồi, cả việc y đã ra tay thế nào cũng chẳng kịp xem rõ...

Một thanh phi đao vạch trời bay đến.

Chiếc quạt phẩy nhẹ, phi đao rơi xuống bên dưới bàn, mũi đao găm chặt một tờ giấy. Mộ Dung Tuyết mang giấy giở ra xem, hai hàng mi giần giật, hoảng hốt đứng dậy.

Tử Tinh Đình tò mò ghé mắt sang đọc.

Trên giấy viết: "Ta mượn tôn phu nhân chơi đùa một lúc, ngày 15 tháng 9 tại Nhạc Dương lầu chờ ngươi một mình đến nhận"

o0o

Trầm Mai Nương cười ảo não: "Chàng sẽ không đến cứu ta đâu!"

Thanh Tiểu Hà nói: "Nhưng cô là thê tử của y kia mà."

"Sợ rằng trong lòng chàng, sớm đã quên mất việc này." Lúc nói ra những lời ấy, ngón tay của Trầm Mai Nương thoáng run rẩy, tựa như bị một thanh kiếm đột ngột đâm phải.


Thanh Tiểu Hà quan sát nàng.

Trầm Mai Nương dáng người nở nang, tính tình lịch sự thanh nhã, hiển nhiên trong chốn nhung lụa đã được nuôi dạy tử tế, tuy nhiên vầng trán lại thấp thoáng một nét sầu vương vất, tựa như mưa khói Giang Nam vào tiết tháng ba. Thanh Tiểu Hà đã nghe nói về Mộ Dung công tử từ rất lâu, nhưng mãi đến trước phiên hành động này nàng mới biết rằng y còn có một thê tử như vậy.

Mộ Dung công tử không giống như người đã thành hôn.

Y tài năng hơn người, phong lưu phóng khoáng, vô số người con gái đã vì y mà điên đảo, y đối với các nàng cũng hơn mười phần thương hương tiếc ngọc. Truyền rằng Mộ Dung công tử đã từng hai mươi ngày đêm không ngơi không nghỉ, đến tận đỉnh Thiên Sơn tìm hái lấy thánh dược 'tuyết liên' để chữa trị cho nàng Sở Nhu xinh đẹp của Nga Mi phái vốn bị trọng thương; cũng truyền rằng có một vị tiểu thư con nhà quyền quý vì tương tư thương nhớ Mộ Dung công tử mà quanh năm đổ bệnh liệt giường, Mộ Dung công tử lại hóa thân thành đại phu đến trước mặt nàng tỉ tê khuyên nhủ; lại truyền rằng danh kỹ bên sông Tần Hoài là Tử Tinh Đình vì ngưỡng mộ công tử Mộ Dung mà cự tuyệt tiếp gặp mọi khách nhân trên đời, chọc giận đến bang chủ của Giang Nam Thủy Thuyền Bang khiến hắn bắt nàng mang đi. Mộ Dung công tử sau khi hay tin, một thân một mình xâm nhập vào Thủy Thuyền Bang, chiếc quạt trắng chưa một lần nhuốm máu ngay lập tức khóa chặt cả mười lăm tên cao thủ, cứu Tử Tinh Đình thoát ra ngoài, cũng từ đó y cùng bang chủ Thủy Thuyền Bang hóa thù thành bạn, kết thành huynh đệ khác họ...

Nói về Mộ Dung công tử có rất nhiều truyền thuyết khiến người ta say mê.

Nhưng trong những truyền thuyết này, chẳng có truyền thuyết nào nhắc đến y có một thê tử cả.

Trầm Mai Nương khẽ cúi đầu, lộ ra một bờ gáy trắng ngần, màu trắng ấy có cảm giác thật trong trẻo nhưng cũng thật giá buốt, hệt như tiếng thở than lạnh lẽo vậy.

o0o

Đêm đã về khuya.

Bên trong Phẩm Hoa lầu, Mộ Dung Tuyết vẫn còn đang uống rượu.

o0o

Đối với vấn đề của Thanh Tiểu Hà, Trầm Mai Nương đã sớm nghĩ đến vô số lần.

Nàng và y đều là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ và sư nương nhận nuôi. Nghe bảo khi ấy đương vào mùa đông, tuyết ngút ngàn phủ trắng, trong thôn lại trổ ngập mai hồng, vì thế y được đặt tên theo tuyết, nàng được đặt tên theo mai.

Y thiên tư thông minh, tính cách ôn hòa, lúc cười lớn thì rạng rỡ như ánh ban mai, khi cười mỉm lại tựa nước xuân ấm áp. Các cô gái trong thôn ai cũng thích y cả, mà nàng lại là người hâm mộ y nhất trong số đó. Nàng gần như cả ngày cứ lẽo đẽo theo sau y, quấn lấy y, mỉm cười với y hay giả vờ làm nũng.

Năm chín tuổi, nàng thêu cho y một chiếc túi có hình hoa mai.

Năm mười hai tuổi, nàng may cho y một chiếc áo trắng như tuyết..

Năm mười bốn tuổi, nàng lẻn vào phái Côn Lôn trộm được bí kíp võ công "Phi Tuyết Tâm Kinh" cho y học.

Năm mười sáu tuổi, nàng đã trao gởi thân mình cho y...

Sư nương thấu hiểu tâm sự của nàng. Bà buồn bã nói với Tiểu Mai Nương rằng, với một nam nhân chói lọi tựa mặt trời như vậy, nếu khoảng cách quá gần sẽ khiến thân thể chính mình bị thiêu đốt tổn thương.

Sư nương có lẽ cũng là đang nói về bản thân mình.

Sư phụ chính là một vị đại hiệp danh vang thiên hạ, thời gian ngụ tại nhà trong một năm của ông chưa đến hai mươi ngày. Trên giang hồ cũng lưu truyền rất nhiều chuyện cũ về sư phụ, có những chuyện như sử thi anh hùng bồi hồi kích động, lại có chuyện như tài tử giai nhân đàm tình thuyết ái day dứt buốt xương. Tiểu Mai Nương thường ngẩn người ra nhìn vị sư phụ thi thoảng mới về nhà một lần này, ông thấp thoáng như một vị tiên nhân ngập chìm trong làn sương mù mờ ảo, tán phát ra hào quang thần thánh, lại như không có hình dạng cụ thể.

Mỗi khi sư phụ về nhà, sư nương vui đến nỗi tay chân luống cuống, sửa sang lại phòng ốc đến độ không vương lấy một hạt bụi. Sức sống của bà cả một năm dường như chỉ gói tròn trong hai mươi ngày này, ngoài ra những lúc khác, sư nương chỉ tựa cửa trông về xa xăm, bão cát phủ ngập ngoài kia phải chăng đã làm nên những vết chân chim nơi khóe mắt của bà?

Sau này lớn lên, Trầm Mai Nương ngẫu nhiên bắt gặp sư phụ tại một thị trấn xa xôi nọ, ông đang ở cùng một người con gái xinh đẹp, trong tay người con gái ấy còn đang ẵm một đứa trẻ chừng hai tuổi. Thế mới biết, hóa ra những câu chuyện năm xưa cũng không hoàn toàn là bịa đặt.

"Ở cùng với Tuyết nhi, con sẽ chẳng còn vui vẻ nữa."

Trong đáy mắt sư nương chất chứa những giọt sầu bi.

Trầm Mai Nương dẫn Mộ Dung Tuyết lên một đỉnh núi phủ đặc tuyết trắng, hai má đỏ bừng, lớn tiếng hỏi y: “Chàng sẽ mang vui vẻ đến cho ta chứ? Chàng liệu có khiến cho ta rồi sẽ trở nên đau thương, u uẩn như sư nương hay không?”

Tiếng của nàng hồi vọng trong tầng tầng tuyết trắng.

Mộ Dung Tuyết ôm lấy nàng: "Gả cho ta nhé, hãy làm vợ ta!"

Buổi tối trước hôm sư nương qua đời một ngày, Mộ Dung Tuyết và Trầm Mai Nương tổ chức một buổi hôn lễ đơn sơ. Sư nương tặng cho Mộ Dung Tuyết một chiếc quạt, trên mặt trắng trơn không hề đề chữ. Bà bảo: "Tuyết nhi, hãy giữ sao cho lòng con vĩnh viễn thanh khiết như hạt tuyết kia, không để nó vấy nhiễm bụi trần thế gian".

Về sau, Trầm Mai Nương luôn nghĩ, vật ấy thật không cát tường: "Quạt" và "Tan" nghe không khác nhau là mấy! http://trali.com.vn/forum/images/smilies/yahoo/79.gif

Rồi thì Mộ Dung Tuyết cũng thành danh.

Y trở thành hiệp khách thiếu niên sáng chói nhất.

Y được người giang hồ xưng tụng là "Mộ Dung công tử".

Ai cũng lấy việc quen biết với y làm điều vinh hạnh, phàm mọi trường hợp y xuất hiện đều trở thành mục tiêu chú ý của võ lâm. Y có vô số huynh đệ, y có vô số hồng nhan tri kỷ, giai thoại phong lưu của y từng việc từng chuyện được mọi người lưu truyền...

Trầm Mai Nương thì ngày càng chất thêm hiu quạnh.

Không một ai biết rằng vị công tử Mộ Dung ấy đã thành thân.

o0o

Cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, tóc tai Mộ Dung Tuyết rối bời, y loạng choạng ngã lên bàn án của Phẩm Hoa lầu, bình rượu, chung rượu trở thành một đống hỗn độn.

Bờ vai của y khẽ xao động.

Tử Tinh Đình vừa mang một chiếc chăn mỏng đắp lên người y, bàn tay nhỏ nhắn thương yêu ve vuốt trên bờ vai, thấp giọng thẻ thọt: "Loại tiện nhân như thế, chàng còn lo cho ả làm gì!"

Thân thể Mộ Dung Tuyết như đông cứng lại.

o0o

Ngày mười lăm tháng chín.

Nhạc Dương lầu.

Trăng tròn vành vạnh, ánh nước lung linh, gió đêm chất chứa hơi lạnh thổi qua quạt giấy xào xạt.

"Cô hy vọng hắn đến ư?"

Mặc bộ trang phục bó sát lặng lẽ nấp trên một xà nhà lớn, Thanh Tiểu Hà bất chợt hỏi.

Chiếc cổ trắng ngần của Trầm Mai Nương khẽ cúi thấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười ai oán đến kỳ lạ.

Thanh Tiểu Hà tiếp tục truy vấn: "Nếu không đến, chứng tỏ hắn không thương yêu cô; còn nếu đến, vậy thì hắn sẽ chết chắc." Lần hành động này, Thanh Y Lâu tổng cộng phái ra đến ba mươi sáu hảo thủ, Mộ Dung công tử cho dù có chắp cánh cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn.

Trầm Mai Nương nhắm mắt lại.

o0o

Chiếc bóng xanh của Thanh Tiểu Hà đang tiềm phục trên xà nhà đột ngột lao vút ra ngoài như một mũi tên!

Nàng nghe thấy một cơn gió lạnh thổi đến.

Quạt giấy như tuyết.

Áo trắng rực rỡ.

Phong tư người ấy chẳng khác nào tiên nhân.

Trầm Mai Nương bất chợt ngẩng đầu lên!

Đôi đồng tử nàng hệt như hai ngọn lửa, đáy mắt như có hỏa diễm thiêu đốt, trân trối nhìn vào mấy chục chiếc bóng xanh đang vây giết y, trong lòng vặn xoắn một trận sóng nhiệt.

Nàng cắn chặt môi.

Hóa ra, y vẫn còn quan tâm đến nàng hay sao?

Nàng vốn cho rằng y đã sớm không để ý đến sự tồn tại của nàng nữa. Trên đời nhiều mỹ nữ hấp dẫn như vậy, y lại xuất sắc đến thế, nàng có bị y lãng quên cũng là lẽ tất nhiên mà thôi. Cũng giống như sư phụ, y về nhà càng lúc càng ít đi, có điều nàng lại không muốn giống như sư nương, đợi đến hai tháng sau khi chết sư phụ mới lật đật trở về.

Cách nhau khoảng một trượng, trong sát khí trùng trùng thế này, y vẫn khoan hòa như cũ, áo trắng tung bay, cánh quạt giấy dập dờn như sóng biển. Xa xa, qua những chiếc bóng xanh, nàng có thể trông thấy được ánh mắt của y.

Quạt giấy trắng tinh.

Mãi mãi thanh khiết như hạt tuyết vậy, không nên để nó vấy nhiễm bụi trần thế gian!

Trầm Mai Nương biết, tâm hồn của mình đã sớm nhơ nhuốc cả rồi. Nàng căm ghét những người con gái kia. Vì vậy, nàng giả Mộ Dung Tuyết viết một lá thư tình cho nử đệ tử của phái Nga Mi là Sở Nhu để tìm cơ hội ám sát, nàng còn đầu độc vị tiểu thư quý tộc muốn Mộ Dung Tuyết làm rể nhà mình, lại càng không màng liêm sĩ đem chuyện nữ tử thanh lâu xinh đẹp Tử Tinh Đình mê đắm Mô Dung Tuyết rêu rao khắp thiên hạ rồi truyền đến Giang Nam Thủy Thuyền Bang...

Người đời ai cũng biết võ công của y xuất thần nhập hóa.

Nàng là sư muội của y, thật ra cũng không thua kém lắm.

Nàng gây thương tổn cho những vị cô nương ấy.

Còn y lại đi cứu các nàng.

Vô tình với việc người hại người cứu như thế, hai người càng lúc càng tách xa, khoảng cách phát sinh, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng trở nên xa lạ và thống khổ. Ở nhà, y và nàng tương đối lặng im, ngay cả đêm xuống cũng không tìm được bất cứ lời nào để trò chuyện.

Rốt cuộc, Trầm Mai Nương cũng sắp đặt một ván cờ sau cùng.

Nàng giấu tên, tặng cho Thanh Y lâu thật nhiều tiền, để cho bọn họ trói mình mang đi. Nàng muốn biết trong lòng y rốt cuộc có còn nàng nữa không.

Có điều...

Nàng làm sao mà nhẫn tâm để cho y chết được?

Cho nên, nàng phi thân lao ra ngoài. Khoảnh khắc lúc ôm lấy Mộ Dung giữa một rừng đao kiếm vây quanh, nàng chỉ hy vọng máu của nàng có thể vấy ướt lên chiếc quạt kia.

Mặt quạt trắng tinh như tuyết, máu tươi thấm đượm lên rồi chẳng phải sẽ giống như những đóa mai hồng rực rỡ hay sao...

o0o

Từng giọt máu, xinh đẹp như những đóa hoa mai rơi rụng, nở rộ trên nền quạt trắng tinh khôi như mặt tuyết.

Nhưng Trầm Mai Nương lại không có cảm giác đau đớn của đao kiếm xuyên vào xương thịt.

Chỉ bởi, người vừa ngã xuống kia lại chính là Mộ Dung Tuyết! Trong phút giây ấy, y đã bảo vệ nàng. Khuôn mặt của y tái nhợt, máu nơi khóe môi òng ọc tuôn ra, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua thân thể. Ngón tay của y đau đến mức run rẩy nhưng vẫn cố sức lau đi dòng nước mắt đang ào ạt tràn ra trên gương mặt nàng.

"Tiểu Mai, nàng là thê tử của ta..."

Y nói với nàng.

Y biết mọi chuyện nàng đã làm. Y cũng biết chỉ vì quá thương y cho nên nàng mới hành động như thế. Tuy nhiên, y cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến cho nàng tin tưởng mình. Những người con gái khác chưa bao giờ đi vào trái tim của y cả.

Thôi thì cứ vì nàng mà chết đi.

Như vậy, nàng hẳn sẽ hiểu rõ y dùng cả sinh mạng này để yêu nàng.

Trầm Mai Nương ôm chặt lấy y, thét lớn, lệ rơi đầy trên gương mặt.

o0o

Thanh Tiểu Hà nở một nụ cười.

Bọn sát thủ như bóng mây tan đi trong khoảnh khắc.

Thanh Tiểu Hà lật tay mang kiếm gắn trở về sau lưng, phủi phủi đi lớp tro bụi vương trên áo. Mỗi một nhiệm vụ đều phải hoàn thành trọn vẹn mới tốt, thứ Trầm Mai Nương muốn không phải là cái chết, mà chính là tình yêu và sự tín nhiệm.

Vết thương của Mộ Dung công tử chỉ một tháng sau là có thể hồi phục...

o0o Hết o0o


Nỗi Khổ Của Người Sợ Ma Và Khó Ngủ
Tôi hết sức căm thù một tật và một bịnh cuả tôi: nhát và khó ngủ.

Cái tật Nhát, tôi quy trách nhiệm cho cha mẹ tôi (!) và thằng em họ. Các cụ ngày xưa đôi lúc dạy con ..bậy bạ hết sức. Cái khỉ gì mà doạ khi muốn nó vâng lời ? Vd “ không đuợc ra ngòai nhé, có ông kẹ hay con ma thè lưỡi đấy! “Đã vậy, trẻ con có đưá tròn đưá vuông. Do đó đứa nào sợ bóng tối thì để đèn cho nó. Tôi rất cảm động khi đọc Cuốn theo chiều gió, anh chàng Rhett Buttler rất tâm lý và thương con khi dặn vú em “ Vú phải chờ bé ngủ mới đuợc ra khỏi phòng và luôn nhớ, không đuợc tắt đèn ngủ. Bé rất sợ bóng tối”. Đằng này, ông bố tôi( nói trộm một tí ) huấn luyện con theo kiểu sau, mày sợ ma hả, tao cho xuống bếp một mình, theo tao ra nghiã trang..cho hết sợ ! hết con khỉ tiều! vì sợ bố, tôi phải xuống bếp mà trong bụng đánh lô tô, cứ ngó truớc sau, trái phải, làm như có con ma sẽ ló vào từ cửa sổ vậy! Bố “đèo ‘ (à, chữ cuả dân Bắc cờ di cư nhé) vào nghiã trang thăm người thân, má ơi, tôi ngồi phiá sau, run thấy ông bà ông vải ! Nghiã trang thì vắng vẻ, con đường lá vi vu, chỉ có xe bố tôi chạy vòng vòng.Ngồi phiá sau, tôi tuởng tượng..ma sắp vỗ vai mình!

Năm sáu tuổi, tôi lên ở trọ nhà các cô. Mấy bà cô gian ác(!!), con bé nhỏ xiú mà bắt lên gác một mình ngủ truớc( phải đi ra sau, cầu thang sát tuờng nhà hàng xóm, nhìn sang tối thui thấy mà ớn! Đã thế, từ cửa sổ nhìn ra là một cây đa to, rễ lòng thòng..Thằng em họ doạ, ma từ cây đa xoã tóc ngồi khóc! Làm con bé lên gác là trùm chăn kín mít, không dám ngó ngoáy cựa quậy!

Chưa hết, tánh nhát mà chuyên môn phải ngủ mình ên. Hồi bé tí cũng có lần phải ngủ một mình trên gác cả tháng . Năm Trung Học ngủ chung với bà chị,cuối năm bả lên nhà cô học thi với em họ,chỉ mình tôi nằm nhà duới cũng mấy tháng.Vì thế cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, tinh thần vì thế yếu nhiều.

Sau 75,vì sợ nhà nước gả cho một chàng thương binh què chân cụt tay gì đó nên lấy chồng đại và hậu quả là …mắc bịnh mất ngủ. Bao muộn phiền cứ ngu xuẩn ôm hết trong lòng (chả bù cho bây giờ, có gì la toáng khắp các anh chị gần xa!) và mất ngủ. Những năm sau 75, có khi tôi dùng thuốc trị ngứa để ngủ!Năm 85, bà chị đi định cư Canada,từng mất ngủ nên gửi thuốc về . Được Valium, tôi quý hơn vàng!

Năm 87 bịnh mất ngủ giảm từ từ do chim ..hết hót trong lồng. (Khỉ, lồng gỗ chứ có phải lồng son đâu?) Tính nhát thì nguyên vẹn bài thơ cũ. Nhà chỉ có hai mẹ con và con bé giúp việc.Ban đêm, tôi không dám ở nhà trong mà ..trải chiếu sát cửa ra vào, đem theo đầy đủ bô, nước uống. Lý do bà chị và con bả, chủ nhân cũ căn nhà đó nói có tiền chủ …thỉnh thỏang xuất hiện. Tôi chưa thấy bao giờ nhưng nghe kể cũng rét bỏ bu. Tuy vậy cái cảm giác lành lạnh và như có ai đó đang nhìn mình từ ..góc nhà thì tôi có.

Qua Mỹ, một tật và một bịnh này làm tôi khổ không ít. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy(Cô hoa hậu kia nói cổ ghét con trai con nhà giàu,học giỏi,đẹp giai lắm mà chờ mãi không thấy trời trao??? !) Tôi đang ở nhà ông X, khá yên lành thì không dưng ông chú cà nông ở CA bảo, nhà này có ma. Thế là từ đó tôi không dám ở phòng riêng lúc trời chập chọang tối. Tôi phải xuống gara, nơi ông X “sáng kiến” biến thành xuởng làm việc của ổng để ngồi chung… cho đỡ sợ. Má ơi, xuởng lạnh chết cha. Đêm thì không dám đi restroom như trước kia vì phải đi ngang hành lang, từ đây nhìn thẳng xuống phòng khách, eo ơi sợ thấy bà vì nghe nói chủ nhân cũ bị giết ở đây. Tôi phải đem cái bô vào phòng. Chán thật.

Khi đi làm cho bà Y, bà không cho tôi ở phòng nhỏ đối diện với phòng hai vợ chồng bả. Lý do, bà bị stroke nhẹ, ngại đi lên xuống nên không ngủ chung với chồng mà tòan dùng sofa ở family room. Bà bắt tôi ở phòng kia, từ sofa, bà nhìn thẳng vào đó đuợc. Tôi chán quá sức vì phòng to( người ta thích phòng bự còn tôi thì trái lại. To quá sợ ma vô ở chung phòng!). Thêm tật khó ngủ, ban đêm chỉ cần đi restroom hơi xa là dễ mất ngủ như không.Phòng này phải đi xuống nhà duới mới có restroom. Ban đầu bà đồng ý cho tôi đem bô, sau lại đổi không. Thật là khổ sở. Tôi tiêu thụ bao nhiêu thuốc ngủ khi ở nhà này. Thời gian đầu vừa lạ nhà vừa phòng to. Nhà bên Mỹ có nhiều cái kỳ khôi. Ví dụ cái gương soi to tổ chảng đối diện với giường ngủ. Cái này là phương đông kỵ. Các cụ bảo, bóng hắt từ gương vô người là không tốt. Với tôi, càng không tốt hơn vì tôi để đèn khá sáng do tính sợ ma.Ban đêm thức giấc, nhìn thấy gương soi là sợ! Tôi nhớ thuở bé, bà ngọai dặn tối đến chớ soi gương, chải tóc nhiều vì ..ma dễ nhập(??) Vì thế, tôi lấy đủ thứ, từ mấy cái gối ôm đến báo ráng che cái gương.Thuốc ngủ sau này phải dùng vì cữ ba giờ sáng thức hơi lâu là không ngủ lại đuợc.

Tôi tự chữa cho mình khá nhiều bịnh bằng cách ăn uống,tập dưỡng sinh nhưng hai cái tật và bịnh trên khó trị quá? Con em gái nghe than thở mãi bèn phán :
-Đã nói tìm cái mền 37 độ là xong tuốt.

Tôi tuy già nhưng Tồ thì vẫn còn nên ngớ ngẩn:
-Là cái gì?
Con mắc toi ré lên cười:
-Là bà tìm thằng già cha già nào đó. Có cái mền 37 độ cho ấm, có người ngủ chung khỏi sợ ma, có người ..dắt đi restroom ban đêm khỏi sợ mất ngủ. Dễ ợt!
Trời????????????
Viết tại Rừng gió Virginia 2005


Những Câu Hỏi Tại Sao?
Anh yêu,

Hôm nay em mới đọc xong một cuốn chuyện tình thật hay. Kết thúc câu chuyện là một kết thúc làm mãn nguyện người đọc. Em cảm thấy hạnh phúc quá... hạnh phúc thật sự như người con gái ấy. Cả hai đã trải qua biết bao gian nan, thử thách, để cuối cùng họ đã được ở chung với nhau, đúng như lời ước nguyện ngày nào....

Em vẫn thường tự hỏi về cuộc tình mình tại sao lại dang dở? Lỗi ở em hay lỗi của anh? Phải chăng là lỗi của cả hai chúng ta? Có bao giờ anh ngồi một mình ngẫm nghĩ lại suốt thời gian ta ở bên nhau để hỏi tại sao không? Còn em, mỗi khi lá vàng rụng vào Thu... mỗi khi cơn mưa hè nóng bỏng đến là em lại cảm thấy tiêng tiếc, nhơ nhớ làm sao ấy. Tại sao vậy anh? Tại sao chúng ta lại chia tay? Tại sao em rời xa anh trong buổi chiều mưa bụi ấy? Tại sao anh lại chấp nhận lời đề nghị chia tay của em một cách dễ dàng như vậy?....

Phải chăng vì chẳng bao giờ anh thật tình nói "Anh yêu em"? Ngày đó, em chỉ là một cô bé nhỏ dễ thương. Tâm hồn em trong trắng quá, không một chút bùn nhơ, không một nỗi lo lắng len vào cái tâm hồn nhỏ bé ấy. Trong khi đó, anh đã vào tuổi trưởng thành. Anh đã bước vào đời những bước vững mạnh và đã trải qua không ít khó khăn. Em như con chim nhỏ núp tựa bóng tùng xanh. Vòng tay anh ôm trọn em che chở. Có phải vì chỉ có anh hiểu em mà em thì chẳng hiểu anh bao nhiêu? Nên chẳng bao giờ anh thành thật nhìn vào mắt em để nói ba tiếng "Anh yêu em"? Anh chỉ nhỏ nhẹ nói "Anh thương bé" mỗi ngày Valentine khi em đang ôm trọn bó hồng đỏ thắm. Anh chỉ dịu dàng nói "Anh nhớ bé" qua đường dây điện thoại lúc anh đi xa. Em đã giận anh lắm, giận anh muốn điên luôn, tại sao anh không bao giờ nói "yêu em" như bao nhiêu chàng trai khác nói với các cô gái? Tại sao vậy anh?....

Phải chăng vì mùa Thu năm đó lá vàng rụng quá nhiều? Hai chúng ta đi dạo trong công viên mà chẳng biết nói gì với nhau. Em đi bên anh nhẹ nhàng như sợ tiếng bước chân sẽ làm anh giật mình. Đôi mắt anh xa vắng nhìn vào khoảng không trước mặt. Đôi mắt không một lần quay lại xem em ở bên cạnh đang ra sao? Bàn tay anh ấm áp nắm chặt bàn tay lạnh buốt, bé nhỏ của em. Em bỗng cảm thấy nhột nhạt quá, trong cái không khí yên tĩnh đó.... Tại sao anh không nói chuyện? Tại sao đôi mắt anh xa xôi? Anh có biết những cơn gió chiều đó lạnh lắm không? Em nhỏ bé trong chiếc áo dày của anh. Nhưng tâm hồn em cảm thấy lạnh lắm. Em ở gần anh mà như không có. Tại sao cánh cửa của anh luôn khép kín? Hay tại vì em không phải là người có chiếc chìa khóa kia? Lá vàng năm đó rụng quá nhiều, phủ kín cả những đường nhỏ ta đi. Mỗi một chiếc lá là một giọt nước mắt em nhỏ xuống....

Để rồi ta chia tay....

Anh yêu,

Bây giờ Thu lại về. Những cơn gió thu còn sót lại vẫn làm thấm lạnh em băng giá. Lá vàng vẫn tiếp rơi mỗi chiều hoàng hôn xuống. Và cả những cơn mưa phùn vẫn làm tâm hồn em nhỏ lệ. Bây giờ anh đang ở đâu hỡi anh yêu? Không biết anh có đang đi dạo với người nào như xưa ta hay đi không? Em đã không còn là một cái cô bé xưa nữa. Sau cuộc tình đầu của mình, em đã trưởng thành hơn bao giờ hết. Đã không còn khóc dễ dàng với bất cứ người nào như xưa. Đã xem tình yêu dễ dàng quá. Có lẽ em sẽ không yêu ai như đã từng yêu anh lần nữa. Vì trái tim em đã không còn trong trắng ngây thơ nữa rồi anh ơi! Nhưng có một điều em vẫn thắc mắc. Cái thắc mắc này có lẽ em sẽ không bao giờ giải thích được. Đó là tại sao cuộc tình ta dang dở?

Nhưng anh ơi, em lại nghĩ, nếu một ngày nào đó em tìm được câu trả lời, thì có lẽ em sẽ không còn nhớ đến anh nữa ... sẽ không còn nhớ đến cuộc tình của chúng mình. Vậy thì anh cứ để cái thắc mắc này tồn tại mãi nhe anh? Tồn tại mãi như cuộc tình đầu của mình trong trái tim em. Để mỗi khi Thu về, khi lá vàng rụng đầy ngoài công viên, khi những cơn mưa phùn còn làm buốt lạnh, em vẫn thấy bồi hồi nhớ lại ngày nào có anh bên em, anh nhé?!

Chúc anh vui....

Cô bé của anh!

Chuyện Tình Của Mai Online
Tác giả: Anh Phương.
Mai - Một cô thôn nữ, ở vùng quê thuộc diện vùng sâu vùng xa. Nhưng đó cũng là một vùng quê như bao làng quê khác với rặng tre, giếng nước bờ ao. Quê Mai - Một vùng bán sơn địa đất đai cằn cỗi, từ ngàn đời con người ni vùng quê Mai vốn lam lũ chịu thưng, chịu khó, vất v sớm hôm để có được một vùng quê thanh bình nuôi lớn những người con gái con trai thật thà chất phác.
Bố thường đi công tác xa có khi hàng năm về, mẹ Mai có hai cô con gái. Chị gái đã đi lấy chồng xa ở một tỉnh phía nam. Còn Mai ở nhà một mình với mẹ. Phi nói rằng, tuy là một cô gái quê một thời lam lũ nhưng so với các bạn gái cùng trang lứa, Mai nổi trội hn hẳn. ở tuổi dậy thì thân hình nẩy nở, cái nắng miền trung du không làm rám nước da trắng trời phú, cái lam lũ hàng ngày không làm mất đi dáng thon gọn, hấp dẫn của người con gái tuổi dậy thì. Sớm nhận thức được vẻ đẹp của mình. Mai tự tách ra khỏi cuộc sống bình dị ni thôn quê, m về một miền đất hứa với cuộc sống nhàn hạ, ăn trắng mặc trơn.

Nghĩ sao làm vậy, Mai từ biệt mẹ, từ biệt làng quê lên thành phố để "Đổi đời" để tìm cho mình một chỗ đứng kiếm ra tiền và một tấm chồng thành phố.

Cuộc sống thành phố đâu phải dễ dàng như Mai nghĩ, nào tiền thuê nhà trọ, tiền ăn hàng ngày, tiền quần áo cho hợp với dân thị thành. Để đạt điều đó, để sinh tồn Mai đôn đáo các kiểu để trụ lại, rồi tiền son phấn tôn vẻ đẹp trời phú của Mai nữa. Tất cả, tất cả tự mình Mai phi xoay sở. Mai đã bất chấp tất, Mai làm những việc mà các cô thôn nữ ni vùng quê Mai không bao giờ nghĩ tới ...

Dần dà bản chất thôn nữ trong Mai đã mất đi, thay vào đó là sự dạn dĩ, là phong cách bạo dạn, chịu chơi. Chuyện bia rượu với Mai bây giờ là chuyện nhạt toẹt ... Mai đã cọ sát quá nhiều.

Rồi một ngày kia trong cuộc dự sinh nhật cô bạn cùng nghề, Mai đã chủ động và làm quen được với một anh người thành phố. Nhâm - Tên anh ta - Tuy là dân thành phố thật nhưng không phi là người từng trải, ít kinh nghiệm trong giao tiếp với phụ nữ. Nên khi được Mai làm quen và dành cho sự cảm tình Nhâm không khỏi xao xuyến và lúng túng. Tỏ ra là người lịch sự, cuối buổi sinh nhật Nhâm đã chủ động đưa Mai về, dù đêm đã khuya Mai vẫn cố mời Nhâm vào nhà. Khi ra về Mai lại chủ động: "Khi nào rãnh mời anh đến em chi ... Em ở đây có một mình"

Vượt qua cái e dè ban đầu. Tối nay khi Nhâm đến, Mai đã lại chủ động mời Nhâm cùng đi dạo, ngồi sau xe lượn lờ qua các phố nhiều lúc Mai đã cố tình dướn lên để bầu ngực tỳ sát lưng Nhâm. Chưa từng cọ sát với phụ nữ bao giờ, được bầu ngực tỳ lên làm sao Nhâm không khỏi lúng túng và trở thành kẻ bị động ....

Con đường ngoại ô với rặng xà cừ, với thảm cỏ rộng hai bên như níu chân đôi bạn lại. Lại chủ động, Mai lại chủ động để Nhâm đỗ xe ngồi tâm sự bên thảm cỏ ven đường sau gốc xà cừ khuất tối. Câu chuyện đưa đẩy, cử chỉ của Mai làm sóng tình trong Nhâm trào dâng. Không phản đối khi Nhâm có những cử chỉ vuốt ve âu yếm lên mái tóc, lên bờ vai. Cử chỉ nũng nịu, e lệ của Mai khi bàn tay Nhâm đặt lên bờ vai vòng ra trước như một sự kích thích, mạnh bạo Nhâm kéo ghì Mai vào lòng, đặt lên môi Mai nụ hôn. Mai kháng cự một cách yếu ớt rồi cũng ngả vào lòng Nhâm, Với Nhâm đó là nụ hôn đầu đời, Nhâm đón nhận một cách say đắm, kéo dài miên man. Làm như bị nụ hôn kích thích Mai mặc cho đôi tay Nhâm xoa lên bầu ngực no tròn. Nhâm cúi xuống ngón tay nhẹ nâng cổ áo nơi ngực Mai như muốn tìm ngắm đôi bầu vú trắng thấp thoáng ẩn hiện. Nũng nịu như xấu hổ Mai ứ ừ giấu mặt vào cổ mặc bàn tay Nhâm lần cởi dần từng chiếc cúc áo trên người để lộ dần đôi gò bồng đo phớt trắng trong đêm. Dương vật Nhâm bắt đầu cưng cứng, đội lớp quần dựng lên. Mai biết điều đó nên bàn tay cứ nhẹ nhàng mân mê lên đùi tới sát tận vùng thám hiểm càng làm cho Nhâm bị kích thích. Nhâm càng ghì chặt Mai hơn, bàn tay cứ xoa, cứ bóp như ngấu nghiến lên bầu vú ni ngực Mai. dương vật bắt đầu cục cựa, một chút tinh dịch rỉ ra, Mai biết điều đó nên càng mơn trớn Nhâm hơn, càng có những cử chỉ như gọi mời. Không chịu nổi nữa sự kích thích, Nhâm ghì Mai nằm ngửa lên thảm cỏ và đòi Mai cho giao hợp, còn Mai thì oằn người lên hai đùi khép lại hơi nghiêng sang phía Nhâm như thể muốn kháng cự miệng lý nhí: " Đừng anh ... Đừng anh ... ". Với một âm điệu thật quyến rũ ....
"Đừng anh ... " . Nhưng bàn tay Mai vẫn vuốt ve, mn chớn, đắm đuối. Chờ cho khoái cảm của Nhâm lên tới cực điểm, Mai mới đồng ý cởi quần cho Nhâm ái ân, nhưng vẫn oằn người và hi khép đùi nên dương vật của Nhâm mới đưa vào cửa mình Mai được một đoạn ngắn thì tinh khí trong dương vật Nhâm đã phóng ra ào ạt, chẩy hết ra ngoài ướt nhẹp cả hai bờ mép. Còn Mai, Mai cứ kêu ái ái như thể đau lắm ....

Hôm sau, rồi lại những hôm sau nữa Nhâm và Mai lại đến với gốc cây xà cừ và thảm cỏ quen thuộc ngồi tâm sự. Cuộc tâm sự của họ là những cái vuốt ve, mơn trớn, gợi tình cho nhau và giao hoan vụng trộm. Được cái Nhâm vốn khỏe mạnh và chắc con nên chuyện ấy Nhâm dư sức để ân ái cùng Mai những tối đi dạo. Không biết trong lồn Mai đã chứa bao nhiêu lượng tinh khí từ dương vật của Nhâm. Còn Nhâm từ một chàng trai chỉ cần một ánh mắt của người con gái thôi cũng đủ để lâng lâng, nay đã quá rạn rĩ và sành điệu trong chuyện quan hệ ân ái với phụ nữ.

Thấm thoắt tình yêu của họ đã được ba tháng. Hôm nay Mai rủ Nhâm cùng về quê để thăm mẹ và ra mắt họ hàng.
Từ thành phố lần đầu về quê Mai, Nhâm không khỏi bỡ ngỡ như lạc vào cánh rừng nhỏ. Một nếp nhà tranh nằm ẩn mình trên thửa đất ven đồi với những hàng cây lưu niên, những bụi dây leo rậm rạp. Mẹ Mai sau một lúc ngồi nói chuyện với Nhâm, tất tưởi với chuyện bếp núc để thiết đãi "Chàng rể tưng lai". Còn Nhâm, Nhâm đi dạo ngoài vườn để ngắm cảnh miền sơn cước, Mai cũng đi theo. Hai người dắt tay nhau, bóng họ khuất dần trong rặng cây rậm rạp ....
Cảnh vật thật thi vị, những tán cây xoe tròn lấp ló những tia nắng ban trưa chiếu rọi. Vô tình bước chân Nhâm dừng lại bên gốc cây muỗn già với tán thấp xòe rộng. Đứng nép mình vào ngực Nhâm, Mai kéo ghì đặt lên môi Nhâm nụ hôn, một nụ hôn nơi miền quê thanh bình với Nhâm thật thi vị và đắm say. Bàn tay Nhâm lần cởi dần bớt những chiếc cúc áo trên ngực rồi thọc tay vào trong Xuchiêng đặt lên bầu vú căng tròn, Mai tự động cởi nốt những chiếc cúc còn lại rồi quay ngược chiếc xu chiêng đen, cởi bỏ cúc, rút ra khỏi bầu ngực để phi bày trước mắt Nhâm một bộ ngực nẩy nở, đôi bầu vú căng tròn làn da mịn và đôi núm vú thâm hồng. Tuy đã từng ái ân với Mai nhiều lần nhưng chưa bao giờ Nhâm được ngắm trọn vẹn một vẻ đẹp đầy dâm đãng nơi ngực Mai. Nhâm đam mê thực sự, sóng tình trong anh trào dâng mãnh liệt. Nhâm khe khẽ nói như gió thong bên tai: 
- Mai - Cởi nốt quần ra đi em ... 
- Thôi đừng anh! Chiều mẹ đi vắng em sẽ cởi cho anh xem tất cả" - Mai tiếp lời.

Bàn tay Nhâm lại lần vào trong quần đặt lên cửa mình Mai. Cả âm hộ nằm gọn trong lòng bàn tay, khẽ chà chà lên xuống, Nhâm tìm cảm giác khoái cảm từ mớ lông rậm, từ hai bờ mu nổi cao của lồn Mai. Rất thành thạo Mai lần cởi dây lưng, khóa quần để trật chiếc quần Nhâm đang mặc xuống ngang đùi phi bày trước mắt Mai trọn bộ dàn khoan vùng thám hiểm. Dương vật Nhâm đã cưng cứng, xiên ngược lên trên. Tỳ đôi bầu vú vào ngực, Mai kiễng chân, dướn mông để dương vật cắm sập vào trong âm hộ rồi Mai nhấp, nhấp liên tục. Dựa lưng vào gốc cây Nhâm xoài chân để dương vật đúng tầm của cửa mình, Không còn phi kiễng chân nữa Mai nhấp càng mạnh nổi rõ c tiếng kêu óp óp của sự va dập. Nơi cửa mình mai dương vật thò ra thụt vào dính đầy nước dâm thủy trn láng. Nhâm đi vào đê mê của khoái cảm nhục dục, dương vật cưng cứng, đôi tay ghì chặt lấy người Mai....

Hơi chùng chân Mai dướn mông ép sát cửa mình vào vùng xưng chậu để dương vật cắm sâu, lèn chặt lên cổ tử cung đang co bóp trong lồn Mai. 
Ngước mắt lên Mai nói: 
- Giữ làm gì, cho ra đi anh ! ".
- Sao mỏi rồi à ? " Nhâm hỏi lại, 
- Không. Em muốn anh xuất tinh, xong em sẽ kích thích cho anh sướng kiểu khác".

Mai lại nhấp, nhấp thật mạnh như muốn ép dương vật đang cứng ngắc của Nhâm phóng tinh. Trong âm đạo khúc dương vật bắt đầu cục cựa, tinh khí phóng ra ào ạt, ào ạt theo từng nhịp giật, nhịp giật vào sâu trong lồn Mai.

Khi Nhâm vừa ngưng phóng tinh không để nằm thư giãn trong âm đạo, dương vật chưa kịp trùng xuống, Mai liền nhổm mông để dương vật lách ra khỏi âm đạo lồn Mai. Vẫn cứng ngắc, ướt mèn nước dâm thủy pha lẫn tinh khí. Mai quỳ xuống liếm láp một cách điêu nghệ chỉ một loáng khắp dương vật đã sạch trn. Không để kịp trùng xuống Mai lại ngậm, lại mút, lại vần vũ trên khúc dương vật vẫn đang cưng cứng. Còn Nhâm sau khi phóng tinh khoái cảm trùng xuống, ngắm nhìn Mai mút một cách điệu nghệ, khoái cảm trong anh lại bùng lên, sự thèm muốn lại trỗi dậy. Hai tay Nhâm ghì chặt kéo đầu Mai sát vào, dướn mông lên cho Mai vần vũ, Mai mút lên dương vật căng cứng của mình, Mai lại nhè ra, thè lưỡi liếm quanh vùng, liếm lên đùi non, liếm lên hai hòn tinh hoàn săn tròn đưa Nhâm vào cõi đê mê của nhục dục. Thế rồi lại với nghệ thuật điêu luyện bàn tay nắm chặt dương vật Mai xóc, Mai vuốt, vuốt dọc theo suốt chiều dài để dương vật Nhâm cứ thò ra, thụt vào dập rìu trong nắm tay Mai. dương vật bắt đầu cục cựa vẫn nắm chặt dương vật trong lòng tay, Mai thè lưỡi liếm nhè nhẹ lên đầu khấc dương vật, tinh khí Nhâm lại phóng ra ào ạt. Mai cứ để nguyên cho luồng tinh khí ấy phun lên đầy mặt chy thành dòng xuống cổ, xuống ngực. Khi dương vật Nhâm đã ngưng phóng tinh vẫn giữ nguyên trong tay, ghé sát mặt hn nữa, Mai chà chà đầu khấc dương vật lên mặt đang ướt đẫm tinh trùng như muốn tạo thêm cảm giác cho Nhâm ....

Rồi dương vật Nhâm cũng trùng xuống, nhũn như một sợi bún. Vẫn để nguyên khuôn mặt ướt đẫm tinh trùng mai nhẹ nhàng liếm sạch thứ nước nhờn còn vưng trên dương vật, vẫn bộ ngực trần với bầu vú căng tròn Mai mặc lại quần cho Nhâm. Đứng thẳng người, Mai để cho Nhâm ngắm thỏa thích bộ ngực trần, rồi mới lau sạch tinh dịch dính đầy trên mặt, trên ngực bằng chiếc khăn mùi xoa trong túi ...

Dắt tay nhau, hai người đi vào nhà. cơm nước xong mẹ Mai có công việc nên đi ngay còn lại đôi bạn trẻ ở nhà.

Mai rủ Nhâm vào buồng. Biết chắc mẹ chiều tối mới về, khi lên giường Mai đã chủ động lột bỏ hết xiêm y trở về nguyên vẹn dáng nguyên sơ ban đầu mà tạo hóa đã nặn ra. Trên giường, Mai quỳ lần cởi bỏ bộ quần áo trên người cho Nhâm đưa Nhâm trở về nguyên vẹn Ađam. Lần đầu, lại là lần đầu Nhâm được ngắm trọn vẹn Mai trong tư thế Êva. Đôi mắt si mê, Nhâm ngắm nhìn bộ ngực đầy đặn, cặp vú căng tròn, làn da trắng mịn, núm vú thâm hồng, đôi mắt si mê ấy dừng lại nơi trái cấm với mớ lông đen rậm như bao lấy c trái cấm. Đôi mắt nhìn như xoáy vào mồng đốc lồn Mai, một mồng đốc trồi lên, thâm nâu nằm giữa khe hai bờ mu nổi cao. Như hiểu ý, Mai nũng nịu: "Tại anh ý ... " Rồi Mai tiếp luôn: "Tại thằng cu của anh ! Ai biểu nó cứ thò ra thụt vào làm bờ ghe của em nhô cao ... ". Không để Nhâm trả lời Mai kéo ghì đầu Nhâm lại và hôn tới tấp lên đôi môi Nhâm, đưa Nhâm vào cõi đê mê tình ái. dương vật Nhâm chưa cưng cứng nhưng đang nở to dần với vẻ đẹp dâm đãng, với bầu ngực no tròn, với mớ lông đen rậm, với nụ hôn, với bàn tay vuốt ve của Mai. Mai lại thẽ thọt: "Anh nằm sấp để em mát sa cho". Ngoan ngoãn Nhâm nằm sấp, hai tay duỗi thẳng dọc theo người. Ngồi bên cạnh, Mai trườn mông đặt cửa mình vào lòng bàn tay đang ngửa của Nhâm, Mai còn oằn mông để cả cửa mình nằm trọn trong lòng tay, Mai di di để mớ lông rậm cọ sát tạo cảm giác ni bàn tay Nhâm. Đôi tay như múa Mai xoa bóp khắp các cơ, Mai kéo vặn người, các khớp xưng Nhâm kêu răng rắc, bao nhiêu cái rão, cái mỏi trong người Nhâm tan biến hết chỉ còn lại cái khoái cảm đang trào dâng trong anh, sự ham muốn lại trỗi dậy. Nhâm lật mình nằm ngửa, ngắm nhìn Mai và chờ những cảm giác mới Mai sẽ mang lại. Bàn tay Mai lại vuốt ve trên khắp ngực, khắp bụng Nhâm. Bàn tay như một nhà o thuật, Mai vuốt thật nhẹ các đầu ngón tay lên đùi non quanh vùng thám hiểm. Chưa cần động vào, dương vật Nhâm đã cưng cứng. Cúi xuống Mai lấy lưỡi liếm quanh đầu khấc dương vật, dương vật Nhâm càng cưng cứng, lại cúi thấp hn nữa Mai ngậm cả hòn tinh hoàn để mút, còn tay Mai cầm dương vật chà chà lên vùng mặt. Nhâm đê mê trong khoái cảm nhục dục, chưa hết Mai lại tỳ người sát xuống một tay cầm dương vật, một tay cầm bầu vú chà núm vú lên đầu khấc dương vật, như gặp phi một luồng điện Nhâm oằn người vì tê dại. Tinh khí phóng ào ạt, từng đợt, từng đợt lên bầu vú, nhỏ c xuống người Nhâm. Chờ cho tinh khí phóng hết, Mai cúi xuống liếm một cách ngon lành những giọt tinh trùng vưng trên người Nhâm. Với một động tác thật gợi cảm đôi tay Mai xoa lớp tinh dịch lên khắp đôi bầu vú. Tất c, tất c những cử chỉ của Mai làm dục tính trong Nhâm trỗi dậy. Nhâm ngồi dậy kéo Mai lại như muốn ôm ghì, như ngấu nghiến Mai. Mai thẽ thọt: "Từ từ anh ... Hôm nay anh là nô lệ của tình ái ...Nô lệ của em ... Em sẽ đưa anh vào cõi đê mê "

Như một kẻ nô lệ trung thành, Nhâm tựa lưng vào tường chân duỗi thẳng. Mai ngồi lên bụng quay lưng vào ngực để vòng tay Nhâm vòng qua eo mân mê đôi bầu vú tròn lẳn, căng cứng, trn láng nước tinh dịch, ng đầu về sau mái tóc Mai chà lên má Nhâm. Thò tay xuống Mai mân mê dương vật, rồi nắm tròn trong lòng tay, Mai nắc nắc. dương vật lại thò ra, thụt vào dập dìu trong bàn tay Mai, dương vật Nhâm lại cưng cứng, sự thèm muốn được giao hợp lại trỗi dậy trong Nhâm. Vòng tay ghì chặt, Nhâm lại bóp, lại xoa, lại nắn trên đôi gò bồng đo nơi ngực Mai.

Từ từ Mai trườn mông để cửa mình bao lên đầu khấc dương vật, thật điệu nghệ ngón tay Mai quay khúc dương vật, đầu khấc dương vật cứ xoay tròn trong cửa âm đạo, nước dâm thủy trong lồn Mai tuôn ra ào ạt, càng xoay nước dâm thủy chy ra càng nhiều ướt nhẹp c dương vật. Mai dướn thêm chút nữa, dương vật vào sâu thêm, Mai lại xoay, dương vật lại ngoáy tròn trong thành âm đạo đưa Nhâm vào cõi đê mê. Không tự chủ được mình nữa Nhâm bóp ngấu nghiến lên đôi bầu vú, đôi bầu vú Mai đỏ ửng như qu cà chua chín. Từ từ, lại từ từ Mai nhổm mông dương vật cũng theo đó mà tuột ra khỏi lồn Mai. Một chiếc dương vật căng cứng cũng ửng đỏ chỉa thẳng lên trên, Mai rạp người chổng mông cao, trái cấm với hai bờ mu tách ra để lộ c cửa mình, thành âm đạo đo đỏ nhầy nhụa nước dâm thủy thật quyến rũ và mời gọi. Nhâm quỳ lên tự tay nhét dương vật mình vào và sập xuống thật mạnh. Cả khúc dương vật dài cứng chui tọt vào sâu trong âm đạo chỉ hở lại hai hòn tinh hoàn săn tròn bên ngoài, vòng tay với xuống cửa mình Mai day day lên mồng đốc. Nhâm nhấp, nhấp thật mạnh lại tiếng kêu óp óp nổi lên. Ngón tay vẫn day mồng đốc, lẹ làng Mai lách ngón tay đưa từ từ vào sâu trong âm đạo, thành âm đạo Mai bị lèn chặt bởi c dương vật và ngón tay, Cứ để nguyên, nằm trên lưng Nhâm lại mân mê, lại bóp ngấu nghiến lên đôi bầu vú. Chỉ với một cánh tay đỡ thân mình, Mai úp mặt xuống giường nhún nhẩy để dương vật thò ra thụt vào cọ sát lên thành âm đạo và ngón tay Mai. Đưa Nhâm từ đê mê này đến đê mê khác, Nhâm hoàn toàn là kẻ bị động trong cuộc chi tìm khoái cảm hoan lạc. Đê mê tiếp đê mê, Mai lại dẫn dắt Nhâm vào đoạn chót của cuộc chi. Ngón tay vẫn chìm sâu trong âm đạo nâng lên nâng xuống, dương vật cũng theo đó mà nâng lên nâng xuống tạo một sự cọ sát mới trong thành âm đạo với dương vật. dương vật Nhâm đã cưng cứng lắm, bắt đầu cục cựa. Biết Nhâm chuẩn bị phóng tinh, Mai từ từ ngồi dậy hẩy lưng về sau, dướn mông về trước làm tuột dương vật ra khỏi âm đạo. Quay lại Mai bo Nhâm nằm lên người Mai và nhấp nhẹ để tự nó ra, rồi Mai nằm ngửa kéo Nhâm nằm đè lên. Kẻ nô lệ trung thành, ngoan ngoãn nằm lên trên người Mai, dương vật đã cắm sâu vào trong âm đạo, Nhâm nhấp thật chậm và nhẹ như một động tác thư giãn sau bài tập căng thẳng. Tinh khí chạy qua dương vật lại phóng ra từng đợt, từng đợt vào sâu trong lồn Mai ...

Vẫn nguyên vẹn tư thế Ađam và Êva, họ nằm bên nhau đi vào giấc ngủ trưa. Khong 5h chiều Mai và Nhâm mới tỉnh dậy, mẹ Mai đã về từ lúc nào. Cánh cửa buồng họ s ý khép hờ khi vào ngủ đã được khép chặt lại ...

Tối đó sau khi cảm nước xong Nhâm ngồi nói chuyện thật lâu với mẹ con Mai. Nhâm xin phép mẹ Mai để định ngày đưa bố mẹ lên nói chuyện với gia đình Mai....

Từ quê Mai trở về Nhâm mới chua xót khi hiểu tại sao mỗi lần nói chuyện về nghề nghiệp Mai đều loanh quanh và mượn nụ hôn, sự đắm đuối của hoan lạc để lãng tránh. Nhâm miên man với ý nghĩ "rồi đây sẽ ra sao khi lấy Carve về làm vợ, khi Mai quá thành thạo trong các ngón nghề làm tình.

Hết

Tác giả: Linh Hồn Ác Qủy.
Dưới ánh đèn mờ của vũ trường CBC, Sơn như bị thôi miên bởi cặp vú silicon của Phương. Dẫu biết đó là vú bơm, nhưng sao nó hấp dẫn lạ kỳ.
Mắt dắn vào cặp vú người đàn bà ngồi đối diện đi chung nhóm, còn tay thì móc chim vợ, Sơn như đi lạc vào động hoa vàng. Lúc đó, Sơn không còn phân biệt được đó là dâm thủy của vợ mình hay của vợ người bạn thân mang tên Phương đang theo mình học nhảỵ Trí óc của Sơn bây giờ chỉ còn nghĩ tới đôi bồng đảo của Phương và mơ ước được một lần vục mặt vào đó mà kêu tên mẹ, mà gọi tên cha . Điều ước mơ đã thành sự thật sau 1 tuần Phương theo nhóm Sơn học nhảy . 

Hôm đó, vợ Sơn đi làm về trễ. Chồng Phương không có nhà, hai con thú lạc đường đã tìm đến nhau . Phương, người đàn bà có cặp chân mày dính sát vào nhau: biểu tượng của cuồng dâm. 

Sơn, người đàn ông lùn, nhỏ thó: "biểu tượng của lừa bịp, sảo trá, đam mê ". Họ hẹn nhau tại Dennýs nằm trên xa lộ 59, Houston. Như hai con thú đói, họ xà vào lòng nhau, Sơn lên tiếng sau một hồi nút 
lưỡi Phương thật dài, thật mạnh:
- Em coi thằng nhỏ của anh nó đứng lên rồi kià .
Tay Phương lòn tay xuống quần Sơn và khúc khích cười:
-thằng nhỏ bị bỏ đói hay vì nổi dâm thèm vợ bạn ? 
Sơn bảo: 
-Thèm em, cho anh đút vào em nhé ? 
Phương lưỡng lự:
- Em sắp phải về không thôi sẽ bị nghi. 
Sơn gỡ gạc, lần tay xuống bàn mở zipper quần Phương ra xoa nhẹ ngoài quần lót Phương, rồi lâu lâu nhấn vào cửa thiên đàng, được một lúc, Sơn như thách thức:
- Chim em ướt nhẹp rồi, thôi, mình qua kia mướn 1 phòng, làm 1 cú rồi em hãy về. 
Phương không cưỡng được cám dỗ, vội kéo zipper lên. Sơn vội vả tính tiền và nắm tay Phương ra cửa . 

Phía sau Dennýs là motel 6 . Vào đây an toàn, tiện, rẻ. Phương làm cashier cho stop and go , cũng nhặt từng xu, gạc từng cắc của khách hàng do đó, phương pháp nào tiện, rẻ mà sướng là được đối với Phương. Quyết định vậy, nên hai người hồ hỡi nắm tay nhau bước vào thiên đàng . Cả Sơn và Phương 
đều không có thời gian nhiều do đó, cửa phòng vừa khóa là cả hai đã tự thoát ỵ Sơn ôm Phương vào lòng và thầm thì:
- Anh mê em rồi Phương ơi, mê lỗ lồn em, mê cặp vú em rồi, em biết không?
Vừa nói, Sơn vừa bóp vú Phương . Phương rên khe khẽ và dặn: 
-đừng bóp mạnh, em đau . 
Con cu Sơn cứng lên tự lúc nào, tuy ngắn, nhỏ nhưng cũng gục gặc rất hùng dũng, len lỏi vào rừng lá thấp đen nhánh lông chim của Phương . Người đàn bà đã có con, chuyện nắc, đụ rất nhạy nên hai chân Phương dạng ra hết cỡ để đón ướt hiểm cay nồng đâm vào . 

Quả là ông bà nói không sai, ớt hiểm, ăn một lần thì nhớ mãi. Mỗi cái nắc của Sơn là một nấc thang đưa Phương tới thiên đàng . Tuy cu Sơn nhỏ hơn của chồng Phương nhiều . Nhưng cái gì cũng vậy, ăn vụng lúc nào cũng ngon hơn ăn đàng hoàng . Nhất là ăn vụng với thày dạy nhảy của mình . Ôi ngon biết mấy . Sơn thọc mạnh cu vào người đàn bà 2 con mà không thể tin được: "lỗ này đã từng đẻ 2 mạng người" . Nó vừa nhớt, vừa sâu , càng đút càng phê! Sơn nhỏ người nên cu đút, miệng mút tay bóp vú không gì là khó . Phương đêm mê bấu chặt lưng "thày" và gào: ahh, ahhhh anh ơi, sao anh chơi sướng vậy ahhhhh ahhhhhhhhh, anh ơi , em sướng quá'''''''''' . Sơn hãnh diện với ngón nghề của mình và trong đầu bỗng có ý nghĩ vờn đứa học trò dâm của mình cho nó mê mệt . Ý nghĩ vừa loé lên, Sơn đã hồ hỡi thực hiện ngay . 

Sơn ngưng lại, rút cu ra bảo Phương:
- Anh dạy em nhảy tiếp điệu Valse mà tuần trước mình bỏ dở nha ?
Phương ngớ ngẩn:
- đang sướng mà anh ? dạy nhảy thì tối mai mình lên sàn tập tiếp.
Sơn cười nhếch mép:
- Anh muốn em tập với em bây giờ .
Phương thở dài chìu thày, ngồi dậy và nói:
- Cu anh còn cứng mà ?
Sơn cười bí hiểm và ôm lấy Phương. Hai người cùng đứng dậy, trần truồng, lưng thẳng như một nhà nhảy đầm thiện nghệ . Trong khi Phương còn ngơ ngác thì Sơn nói:
- chân trái lùi xuống đi em, 
Phương làm theo và bỗng Sơn nhấc mông Phương lên, đút thằng nhỏ vào lỗ lồn Phương và bắt đầu nhẩy . 

Ôi, điệu Valse này sao kỳ diệu quá . 
-Sơn ơi, sao anh chơi giỏi vậy, làm sao anh có thể dìu em quay vòng vòng mà cu không hề rớt khỏi chim em vậy ? Ôi Sơn ơi! Phương chết mất, Phương chết mất ... Sơn khoái chí khi nghe 
Phương rên rỉ, mỗi vòng quay là mỗi lần Sơn nhấc Phương lên khỏi sàn nhà và nhấn mạnh con cu vào lỗ lồn Phương, hỏi sao Phương không sướng được chứ! Sơn ranh mãnh nói:
- Em mà để chim tuột khỏi cu anh là em phải ăn cu anh cho đến khi anh xuất khí!
Kinh nghiệm đầy mình, do đó, chuyện khép chân và xiếc cu Sơn trong âm đạo không gì là khó đối với Phương. Phương hực hành theo lời thày chỉ liền . Đâu phải Phương là đứa học trò ngoan ngoãn sợ thày phạt mà vì Phương sợ mất sướng, nên Phương xiếc cu Sơn ngày càng mạnh và chân không dám dước rộng, bước dài vì sợ cu Sơn tuột khỏi chim mình. Do đó Phương bước thật nhẹ và xiết thật mạnh, mạnh đến nỗi Sơn chịu không nổi sau 10 phút tập quay với Phương. 

Sơn bỗng ngưng nhẩy, dồn Phương vào chân tường, nắc thật mạnh và thét lên:
- Chim em đã quá Phương ơiiiiiii . 
Sơn giựt mình liên tục và bắn thật mạnh khí vào lồn Phương ... Phương thở dốc và đu lên người Sơn như khỉ con đu khỉ mẹ . 

Khi cu Sơn tuột khỏi chim Phương, cũng là lúc Phương liếc vội đồng hồ và la nhỏ:
- chết rồi anh ơi, gần 7 giờ tối rồi em sẽ bị nghi . 
Sơn bình thản:
- Em ghé shopping, mua cho hắn cái áo thun là xong! coi như đi shoppipng mua đồ cho chồng, không tội với lỗi gì mà sợ .
Phương hôn Sơn say đắm:
- Anh thông minh và không quá, đụhay, nhảy đầm giỏi thảo nào em mê . 

Sơn rờ chim Phương và nói:
-Mai dẫn chồng đi học nhảy, anh sẽ cho vợ anh kèm chồng em, để hai đứa mình tự do gần nhau nữa nha . 
Phương mĩm cười và nói:
- mai học đàng hoàng không thôi sẽ bị bat gặp nha anh . 
Sơn cười:
- Đàng hoàng chứ sao không ? vợ chồng thày, chỉ vợ chồng trò nhảy, có gì là sai ?
Phương đánh nhẹ vào cu Sơn và nói:
- Thày không sai, nhưng con thày thì sai lắm . Thôi, em về nha anh, mai gặp ở sành nhảy CBC nha anh . 

Phương lái xe vội vã ra khỏi motel, về hướng shopping. Miệng mĩm cười, mắt nhìn trời đất, bỗng thấy đời đẹp, Houston đẹp, sàn nhảy CBC đẹp và cả con cu hạt tiêu của Sơn cùng dư âm mới qua cũng đẹp sao đâu!
*
*   *

Sau lần đầu tiên làm tình với Sơn, Phương như người mất hồn, đêm ngày mơ tưởng tới bộ hạ đàn ông. Mỗi lần có khách to cao bước vào tiệm mua hàng hay trả tiền xăng là Phương như ngây dại nhìn xuống cu họ . Nhìn thì nhìn nhưng tham thì vẫn tham do đó, lựa lúc khách không để ý, Phương tính 
tiền nhiều hơn một chút, dè đâu, ông khách ấn độ tinh mắt nên bắt được. Hắn đòi gọi boss của Phương để tố cáo, Phương sợ mất job nên năm nỉ:
- Please, what ever you want, I do it, please don't call my manager, pleasẹ!!! 
Tên ấn độ thoáng cười đểu và nói:
- I want you! 
Như vớ được vàng, Phương hể hả: 
-ok, ok, but where ?
hắn cười nham nhở:
- What time you get off baby ?. 
Phương vội vả:
- Four . ok baby, see you at four !
Hắn thoáng cười và quay lưng bước ra cửạ Phương hồ hởi hơn bao giờ hết. Và tự nói:
- Năm nay đường tình mình hên, muốn gì được đó. Mà lại an toàn! 
Tính tiền cho khách mà mắt Phương cứ khấp khởi nhìn đồng hồ. Đúng 4 giờ, hắn xuất hiện. Phương vội vã chạy ra cửa, hắn nói: 
-follow me ok? .
- ok
và Phương lặng lẽ lái xe theo hắn. Cách tiệm không xa là một motel 8 rẻ tiền, hắn rẽ vào đó và vào mướn phòng, Sau khi check in, hắn bật tivi, tìm phim XXX , sau một lúc lựa chọn, hắn mướn phim Melisa, và bắt Phương cởi quần áo, nằm lên giường, dang chân cho hắn ngắm. Hắn không ngờ, người đàn bà á đông này lại có cặp vú to đến thế. Hắn thích thú, cạ bộ râu quay nón vào vú Phương. Phương nhột và bắt đầu rên khe khẽ. bỗng nhiên, hắn dí cu vào miệng Phương, Phương vội cạp lấy con cu dài hoẵn, mềm xèọ Sau một hồi thổi bong bóng, con cu hắn cương lên, Phương thầm nghĩ:
- con cu này bự nhất mà Phương thấy kể từ khi biết làm tình, đụ đã lắm đâỵ Đến khi con cu cương lên hết mức thì Phương cũng không ngậm nổi nữa vì nó quá dài, đâm sâu vô họng, làm Phương muốn óị Hắn ha hả cười và rút cu ra, xong hắn lật người Phương lại , bắt Phương chổng mông như chó và không cần biết, Phương ướt, hay khô, hắn thản nhiên coi phim và thọc mạnh cu vào chim Phương. Phương hơi rát một chút, nhung do đã có con nên chuyện đau đớn này chẳng thấm thía gì do đó, Phương cũng nhổm mông và bắt đầu ngọ ngoạy để khẩu đại bát củA hắn đâm sâu vô lồn mình. Hắn thản nhiên bóp vú Phương, và bóp thật mạnh. Còn Phương , vì là vú gỉa nên cảm thấy đau, cô nàng vội ngăn tay hắn lạị Hắn đâu care! nên cứ nhồi bóp cho thoả cơn dâm thú. Cu hắn chưa đâm vào hết thì Phương đã ra mấy lần, Phương không ngờ hôm nay mình may mắn có được con cu dài và sức dai đến vậỵ Hắn chơi chó một hồi thì đổi kiểu, hắn lật Phương nằm ngửa dậy, và kéo Phương ra đầu giường, đứng nắc, lần này hắn cho khẩu đại bát lún hẳn vô chim con á đông. 

Hắn khoái chí cười ha hả vì chim á đông nhỏ, chơi sướng hơn chim Mỹ và ấn độ nhiềụ Mỗi cái nắc là Phương rên thắm thiết 
-...ah, ah, baby, you good, you goođd, ah ah ....
Phương rên như một con điếm chuyên nghiệp . hắn đụ ngày càng mạnh, Phương cứ nâng mông lên chực nuốt nguyên khẩu đại vô lồn mình . Hắn hùng dũng đâm thật mạnh, Phương bỗng oằn oại, cu hắn dài quá đâm sâu vưà sướng, vừa đau nên Phương vừa rên, vừa oằn oại . Hắn bỗng ngừng lại, rút cu ra và bảo Phương: eat it!, Phương như con nô lệ tình dục, đang sướng bị cai nên vội ngoạm lấy cu hắn, mút lấy, mút để, đến khi hắn rên nhè nhẹ như gần ra thì Phương tiếc rẻ, vội nhả cu hắn ra, đè hắn xuống đổi kiểu: 
-cỡi ngựạ 
Phương nắc, Phương cỡi như vũ bão và hắn bỗng thét lên, Phương biết hắn sắp ra, và nhủ thầm:
- Không, mình chưa đã không cho nó ra được .
nghĩ vậy nên Phương vội ngưng lại , và nhè nhẹ kéo chim ra khỏi cu hắn, rồi bỗng nhiên, Phương đập phạch xuống, lún trọn con vô tử cung, được vài lần thì Phương rạ Nhưng hắn lại chưa ra, lúc này, Phương đã mệt lã nên mặc, hắn muốn làm gì thì làm, hắn lật người đè lên người Phương và bắt đầu nắn như cuồng dạị Bỗng hắn hét thật lớn:
- FUCK! you good baby, I am comming, I'm comming ahhhhhhh . 

Lần đầu tiên khí đàn ông nước ngoài bắn vô người, Phương bỗng rùng mình, không ngờ, dân Ấn độ khí nhiều và nóng đến vậỵ Cu hắn xìu thật chậm làm Phương tiếc ngẩn ngơ, thầm trách ông trời:
-Sao ông ác thế, sao không cho dàn bà chúng tôi được quyền lấy 10 chồng!
Chim Phương bắt đầu rỉ ra một dòng khí đục trắng. Hắn quệt tay vô chim Phương làm Phương rùng mình và muốn chơi nữạ Nhưng, hắn đã sướng nên đâu còn muốn làm ăn gì, tuy vậy, với bản chất tàn nhẫn của đàn ông Ấn, hắn vội lấy tay, quyệt tinh trùng mình từ cửa mình Phương và đưa lên miệng ả, bắt ả nuốt. 

Phương như chưa thoả mãn, nên cũng ráng nút tay hắn với hy vọng hắn cương lên lại vả lại, mỗi lần hắn thọc ngón tay vào cửa mình là Phương thấy phê nên ngoan ngoãn ăn khí ấn như một con chiên ngoan đạo . Hắn khoái chí , quay qua bên cạnh, lấy muỗng pha cà phê rồi bắt đầu banh mép lồn Phương ra và vét, cạo tinh trùng mình, được giọt nào, hắn đưa lên miệng cho Phương mút giọt đó. Phương bắt đầu cảm thất ran rát nơi cửa mình nên khép chân lạị Hắn không vừa nên banh chân Phương ra và bắt đầu dí con cu mình vàọ Phương như vớ được phao vội vã dang chân cha để hắn dễ nhét cu vàọ Nhưng hỡi ôi, cu hắn đã xìu nên mãi vẫn không nhét được. Cuối cùng, Phương tiếc rẻ: 
-see you later, ok ? hắn thản nhiên: ok!!! 

Phương mặc quần áo và phóng vội về nhà, chui vô buồng tắm, tắm gội sạch sẽ và chim bỗng nứng đến tê dại, Phương thầm ước gía mà có chồng hay Sơn bên cạnh thì đã biết mấy, đúng lúc đó, chồng Phương về tới, thấy vợ nằm trần truồng, người mát rượi làm sao nhắm mắt cho qua được! Và hiệp hai lại bắt đầụ..

Hết

Truyen Nguoi Lon Hay Nhat